"Sao không nói gì thế? Đói rồi phải không? Chúng ta xuống dưới ăn điểm tâm nhé!"
"Vâng, được."
An Tiễn Minh vốn muốn lên tầng xem cô có ngủ được không, hay đã thức dậy chưa. Bây giờ thấy cô đã dậy, đúng lúc có thể đưa cô cùng xuống dưới.
Vinh Lệ Hoa quay đầu lại, thấy An Tiễn Minh đã xuống, lại còn đưa cả Tiết Nhã Đình xuống cùng. Bà lập tức tươi cười chào hỏi cô.
"Đình Đình, tối qua ngủ có quen không?"
"Tạm được ạ."
"Ừ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, để chú cháu đưa cháu đi ăn!"
"Vâng."
Tiết Nhã Đình vô cùng lễ phép, đến giờ phút này, Vinh Lệ Hoa cũng không thể bới móc điều gì từ cô.
An Tiễn Minh đưa Tiết Nhã Đình đến phòng ăn, sắp xếp chỗ ngồi cho cô. Người giúp việc lập tức thông báo cho phòng bếp, bưng bữa sáng lên.
Lúc mới ăn được một nửa, An Tiễn Minh có điện thoại: "Đình Đình, cháu ăn trước đi, chú ra ngoài nhận điện thoại."
"Vâng."