Uyển Đậu lại bước lên trước hai bước, nâng váy nói: "Cô xem có phải tôi mặc bộ váy cưới này đẹp lắm không? Chắc chắn cô rất ao ước và đố kỵ đúng không!"
"Cô cái gì cũng không bằng tôi, đến dũng khí để tiếp tục sống cũng không bằng tôi."
"Cô có thể nghĩ cho kỹ, hai mươi sáu năm qua tôi đã sống trong hoàn cảnh nào còn cô lại sống ra sao không?"
"Hai mươi sáu năm qua tôi sống trong cực khổ nhưng tôi đã vượt qua được rồi. Chính là vì tôi đã kiên trì cho đến này hôm nay nên tôi mới có được tất cả."
"Còn cô thì sao? Cô sống hơn hai mươi sáu năm trong nhung lụa. Bây giờ chẳng qua từ cô Cả trở thành cô Hai trong nhà thôi, vậy mà một chút đả kích thế này cũng có thể đánh bại được cô, cô là đồ bỏ đi!"
"Đừng nói là chỉ mình tôi xem thường cô, tôi chắc chẳng ai xem trọng cô đâu!"
"Một người đến tính mạng của mình còn không trân trọng thì ai có thể trân trọng cô được?"