Sau khi rời giường, Uyển Đậu phải đến phòng trang điểm.
Đi qua phòng của Ôn Thi Vũ, cô nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đi đến gõ cửa. Thấy vẫn không có ai mở như cũ, cô tự đẩy cửa vào, thấy Ôn Thi Vũ đã thức dậy, đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không biết là đang nghĩ gì.
"Nếu cô đã dậy rồi thì cũng thấy đó, hôm nay là ngày kết hôn của tôi. Nếu như cô đồng ý, chúng tôi rất vui khi thấy cô tới tham dự. Đến lúc đó, cô có thể ngồi cùng với ba."
Uyển Đậu nói xong nhưng không nhận được bất kỳ lời đáp trả nào, cô không thể làm gì khác ngoài việc đóng cửa rời đi.
Ôn Thi Vũ nhìn người làm đi tới đi lui trong vườn hoa, trong tay là bông hoa đã bị cô ta xé nát.
Cô ta phẫn nộ vì sự bất công này, trong lòng tràn ngập cảm giác thất bại.
Người cô ta ghét nhất lại sắp kết hôn với người cô ta thích nhất, còn hỏi cô ta có muốn tới tham dự hôn lễ hay không.
Sao bọn họ có thể xát muối lên vết thương của cô ta như vậy chứ?