Thậm chí khi chia tay, cô còn cố ý kéo tay người đàn ông khác khiến cậu ta giận, để cậu ta chủ động buông bỏ cô.
Bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy thật sự có lỗi với cậu ta.
Uyển Đậu đột nhiên nhón chân lên, cánh tay nhẹ choàng lên, chủ động trao cho cậu ta một nụ hôn.
Cô dùng sức mà hôn cậu ta, muốn nói cho cậu ta biết rằng, từ nay về sau, cô sẽ không dễ dàng buông tay cậu ta nữa.
Cô sẽ dùng cả trái tim để yêu thương cậu ta, đi cùng cậu ta đến già.
Mộc Thần Quang cảm nhận được sự chủ động và nhiệt tình của Uyển Đậu. Cậu ta cố gắng đáp lại cô, hai người hôn nhau say đắm trong vườn hoa rực rỡ, hình ảnh đẹp tựa một bức tranh sơn dầu tươi sáng.
Ra khỏi Vòng Thời Gian, Mộc Thần Quang lái xe rời đi. Trên đường, cậu ta cùng Uyển Đậu trò chuyện: "Hôm nay chỉ chuẩn bị ba việc này, ngày mai chúng ta đi chụp ảnh cưới, anh đã hẹn với họ rồi."
"Vâng, được ạ."
Cho dù Mộc Thần Quang muốn làm gì cô cũng sẽ nghe theo, hơn nữa sẽ cùng cậu ta làm.