"Thiên Thiên, khi thì em bắt tôi đứng dậy, khi thì lại bắt tôi nằm xuống, rốt cuộc là em muốn người ta phải làm sao?"
"..." Đau cả đầu!
Tiêu Vũ Thiên thở dài một hơi, liếc mắt qua: "Tôi muốn anh cút nhanh đi cho tôi!"
Tay cô chỉ ra cửa, Mã Hạo Đông vờ như không thấy, cố ý nói: "Nhưng mà tôi không có đồ để mặc, cũng không thể để tôi mặc mỗi quần lót mà ra ngoài chứ?"
Hôm qua anh ta uống say, nôn bẩn hết cả quần áo, cô hết cách, chỉ đành giúp anh ta cởi quần áo ra giặt.
"Anh cứ đợi đấy!"
Tiêu Vũ Thiên xoay người đi lấy quần áo, lúc nói câu này rõ ràng là đang nghiến răng nghiến lợi.
Trước mặt người ngoài, Tiêu Vũ Thiên xưa nay vốn lạnh lùng, tháo vát và giỏi giang, cũng chỉ có ở trước mặt Mã Hạo Đông, cô mới bị anh ta ép buộc phải lột bỏ lớp ngụy trang lạnh giá.
Tức đến nỗi muốn chửi thề luôn rồi này!
Không cần biết là mắng chửi hay tức giận, đối với Mã Hạo Đông mà nói, đây mới là một Tiêu Vũ Thiên có cảm xúc.