Lý Mỹ Ân không biết xấu hổ lăn xuống giường cầu xin: "Triết Hãn, ông nghe tôi giải thích, chúng tôi..."
"Còn gì để giải thích nữa? Nếu không phải tôi về sớm, thì đâu thể nhìn thấy một màn vui bất ngờ như vậy! Hai người thật sự khiến tôi buồn nôn!"
Ôn Triết Hãn đen mặt, dữ tợn nói. Ông nhìn Lý Hậu bằng ánh mắt phẫn nộ: "Lý Hậu, dù gì tôi cũng từng tin tưởng anh, vậy mà anh lại làm ra loại chuyện như này. Anh không có tư cách làm việc ở nhà họ Ôn nữa!"
"Xin lỗi ngài, xin lỗi..."
Lý Hậu quỳ trên đất, không ngừng dập đầu nhận lỗi.
Lý Mỹ Ân quỳ trước mặt ông. Bà ta nắm lấy quần ông rồi van xin: "Triết Hãn, không phải đâu, tôi không cố ý làm vậy. Tôi xin ông tha thứ cho tôi..."