"Được rồi Tiểu Vũ, mẹ đưa con lên lầu nghỉ ngơi trước. Con đừng chấp nhất với mấy người không quan trọng nữa."
Lý Mỹ Ân và Lý Hậu cùng nhau đưa Ôn Thi Vũ lên lầu. Uyển Đậu lạnh lùng nhìn chằm chằm ba người kia. Trong lòng cô có một suy kỳ lạ nghĩ thoáng qua.
Chạng vạng tối, Ôn Triết Hãn tan làm, trở về từ học viện. Ông lên lầu hỏi thăm Ôn Thi Vũ. Ôn Thi Vũ nhìn thấy ba mình, cô ta không kìm được uất ức khóc lóc kể lể một hồi.
Mặc dù thái độ của Ôn Triết Hãn với vợ mình vẫn luôn xa cách. Nhưng đối với cô con gái Ôn Thi Vũ này, ông thật sự rất yêu chiều.
Ngoại trừ dặn dò cô ta dưỡng thương thật tốt, ông còn sắp xếp giáo viên khác dạy bù các bài trên Học viện Âm nhạc cho cô ta.
Buổi tối, trên bàn cơm chỉ có hai người Uyển Đậu và Ôn Triết Hãn ăn cơm. Ăn cơm tối xong, Uyển Đậu nói chuyện vài câu với ông, rồi xin phép quay về phòng.
Khi đi ngang qua phòng Ôn Thi Vũ, đúng lúc cô nghe thấy tiếng nói chuyện của Ôn Thi Vũ cùng mẹ cô ta truyền ra.