"Ôi, chúng ta đừng nhắc lại chuyện quá khứ nữa. Từ giờ về sau, chúng ta phải sống vui vẻ với nhau, phải đối xử thật tốt với Đậu Đậu, đây là điều mà tôi muốn làm nhất lúc này."
Dứt lời Ôn Triết Hãn liền nhìn Uyển Đậu, mắt ông đã đỏ lên rồi. Nhưng ông vẫn cố kiềm chế tình cảm mà nói: "Đậu Đậu, ba có lỗi với con. Ba nợ con tình yêu thương suốt 26 năm qua. Ba không dám hi vọng xa vời rằng con có thể nhận lại ba. Nhưng ba vẫn mong rằng trong lúc còn sống, ba có thể nghe con gọi một tiếng "ba", mà không phải là Hiệu trưởng Ôn."
Ôn Triết Hãn nói xong, lấy tay che mắt mình, tâm trạng vô cùng khó chịu. Có lẽ là do ông ta đã uống hơi nhiều rượu, cho nên mới không kiềm chế được cảm xúc như vậy.
Uyển Đậu nghe ông ta nói như vậy, cũng cảm thấy xót xa, trong lòng rất không thoải mái. Tuy rằng cô chưa từng sống với Ôn Triết Hãn ngày nào, cũng không có tình cảm gì đáng nói, nhưng máu mủ ruột thịt khiến cô không thể không coi trọng ông.