Mộc Thần Quang lao mình vào âm nhạc. Khi cậu ta sáng tác nhạc, thời gian không hề theo quy luật nào. Vì vậy cho nên thời gian ngủ cũng không theo quy luật. Chính vì vậy mà từ đó đến giờ, cậu ta chưa từng đến công ty đúng giờ.
"Anh quá tự do vô tổ chức rồi, nhân viên của anh không nói gì à?"
Uyển Đậu cảm thấy cậu ta quá lôi thôi xuề xòa, hoàn toàn không có một chút nghiêm chỉnh gì hết. Có điều đây vốn là phong cách của cậu ta, có chút tự do thoải mái.
"Ai dám nói anh? Trừ khi người đó không muốn đi làm nữa!"
"Được! Anh giỏi lắm!" Uyển Đậu khen một câu. Sau đó cô nói: "Chúng ta đi thôi, phải làm sao với chú chó này đây?"
"Hay là em mang nó theo đi!"
"Đi làm mà mang chó theo… Vậy không hay lắm đâu!" Uyển Đậu cảm thấy đây không phải phong cách làm việc của cô.
"Có gì mà hay với không hay? Anh nói được là được."