"Mẹ, bỏ đi! Con với cái tên Lạc Phàn Xuyên đó không hợp nhau!"
Mẹ Uyển Đậu vừa nghe vậy, đã nổi đoá lên: "Cái gì mà không hợp nhau? Tối qua chẳng phải hai đứa rất vui vẻ sao? Ngay cả mẹ cũng nhìn thấy! Con còn muốn chối hả! Thôi đừng nói gì nữa, điều kiện nhà họ Lạc tốt như vậy, đốt đèn lồng cũng khó tìm! Có người đàn ông chịu cho con cơ hội gặp mặt lần thứ hai, đã là quá may mắn rồi. Con mau chuẩn bị đi, buổi tối cậu Lạc đó sẽ đến tìm con."
"Không phải, mẹ, con..."
"Tút tút tút..."
Nhìn cuộc gọi bị ngắt, Uyển Đậu buồn rầu, tại sao con gái lớn chưa gả đi được là bị mẹ mình chê bai đến như vậy?
Cứ như mẹ chỉ hận không thể bỏ cô vào túi mà đưa đến nhà trai!
Cô bị mất việc là chuyện lớn, mà bọn họ không hề hỏi han lấy một câu, suốt ngày chỉ quan tâm đến đối tượng, đối tượng đối tượng!
Ném điện thoại di động đi, Uyển Đậu lại ngã xuống giường đi ngủ bù.