Dịch Tiêu vô cùng cảm động. Khi anh ta lên tiếng lần nữa thì giọng đã hơi nghẹn ngào: "Xin lỗi em, Tranh Tử, anh không phải người đàn ông thích hợp làm chồng, cũng không phải là người cha tốt. Em rời khỏi anh là đúng. Nếu lần này anh không ra ngoài được, thì em cứ sống cùng Bắc Bắc nhé! Xin lỗi Tranh Tử!"
Một mình Phương Tiểu Tranh tin anh ta thì cũng vô ích. Từ đầu đến cuối, anh ta luôn cảm thấy chuyện của Quan Mi là bẫy trong bẫy, từng bước kéo anh ta xuống nước.
E rằng, anh ta muốn ra ngoài cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Giờ đây, anh ta không muốn liên lụy đến Phương Tiểu Tranh và con nữa.
"Đồ ngốc! Em sẽ đợi anh! Em và Bắc Bắc đều cần anh." Phương Tiểu Tranh an ủi anh ta. Đây chính là lúc đặc biệt, cô càng không thể rời khỏi anh ta.