"Haiz, Bắc Bắc, bà nội nhớ con muốn chết. Con có nhớ bà nội không?"
Bà Dịch ngồi xổm xuống, ôm lấy cậu bé vào trong lòng, siết mạnh, hôn hết cái này đến cái kia.
Sau một khoảng thời gian xa cách, bà lão đã hoàn toàn hiểu được, huyết thống với không huyết thống gì đó hình như không còn quan trọng nữa. Đứa trẻ mà mình tự nuôi dưỡng, mình ôm ấp hàng ngày mới gắn bó và thân thiết với mình nhất.
Đó thật sự là một loại tình thân, buông không được, bỏ không xong!
"Bắc Bắc nhớ bà nội, nhớ bà nội lắm lắm luôn. Bắc Bắc nhớ cả ông nội và cô nữa." Ánh mắt của Tiểu Dịch Bắc trong trẻo ngây thơ, cậu bé nói nhớ thì tức là nhớ, là nhớ nhung thật sự.
Bà Dịch cảm động đến ứa nước mắt. Bà cụ thân mật mới cậu bé một lúc lâu, mới đứng dậy nhìn về phía Phương Tiểu Tranh.
Phương Tiểu Tranh không nói gì. Cô kéo tay con mình lại rồi nói: "Bắc Bắc, mẹ đưa con vào học trước, nhanh lên không thì muộn mất!"