Tiêu Vũ Thiên quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra là Mã Hạo Đông, lập tức đơ ra. Đã đến lúc này rồi, nếu bây giờ cô muốn giấu Nguyên Bảo đi thì cũng không có cách nào nữa cả.
"Tiêu Vũ Thiên! Anh cần một câu trả lời!"
Mã Hạo Đông đứng trước mặt mẹ con bọn họ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Bảo bằng đôi mắt sáng rực.
Trước đây anh ta cảm thấy đứa trẻ này thật sự rất quen thuộc, bây giờ rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân tại sao.
"Anh thấy cả rồi đấy, còn gì phải gặng hỏi nữa." Tiêu Vũ Thiên thở dài.
"A..."
Mã Hạo Đông nhếch miệng, cười nhạt một tiếng, khóe mắt ươn ướt. Có trời mới biết giờ phút này anh ta vui vẻ đến nhường nào.
Nguyên Bảo là con của Tiêu Vũ Thiên, căn cứ vào tuổi tác của thằng bé cũng có thể đoán ra được đây chính là con trai của anh ta, không thể sai được.
Mã Hạo Đông ngồi xổm xuống, dang một cánh tay ra: "Nguyên Bảo, đến đây ba bế nào!"