"Thiên Thiên, rất xin lỗi…"
Mã Hạo Đông cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh ta không thể giải thích rõ ràng được, trong lòng anh ta cũng rất đau buồn.
"Anh xin lỗi thì có ích gì chứ? Có thể cứu em trai tôi sống lại được không? Anh đi đi! Mã Hạo Đông! Cả đời này tôi không muốn gặp lại anh nữa!"
Tiêu Vũ Thiên lắc đầu, không ngừng rơi nước mắt.
"Thiên Thiên, anh bị oan! Anh không giết người thật mà, em tin anh được không?"
Mã Hạo Đông đi về phía cô. Anh ta rất muốn ôm lấy cô, an ủi cô.
Nhưng Tiêu Vũ Thiên lại vô cùng tức giận: "Anh đừng tới đây! Nếu anh tiếp tục tiến lên, tôi sẽ chết cho anh xem!"
Mã Hạo Đông lập tức dừng lại, không dám tiến về phía trước nửa bước.
Tiêu Vũ Thiên không nói thêm gì nữa. Cô lách qua người anh ta ra mà đi. Cứ như vậy, hai người lướt qua nhau. Trong giây phút đó, hai người bọn họ đều cảm thấy đau khổ vô cùng.