Cô quay đầu liếc một cái, thì vừa hay nhìn qua khe cửa còn đang khép hờ. Cô vốn không có thói quen nghe lén, nhưng thần xui quỷ khiến thế nào mà cô lại dừng chân lại.
Giọng của Tiêu Lan vọng từ trong phòng ra: "Anh, rốt cuộc mình phải giấu giếm bao lâu nữa. Lẽ nào cả đời này đều không được ở bên nhau sao?"
Tiếp đó là giọng của Tiêu Quốc Hoa: "Sao có thể? Nhà anh đã chuyển nhà sang tên của em rồi, em đã sớm làm bà chủ của ngôi nhà này rồi. Đợi tới lúc gả Thiên Thiên đi, thì ở cái nhà này chẳng phải em nói là xong sao?"
Tiêu Lan rất kinh ngạc, bà ta không ngờ căn nhà đã chuyển sang tên bà ta. Tới bây giờ, bà ta vẫn không biết, nên vừa bất ngờ vừa vui mừng ôm lấy Tiêu Quốc Hoa: "Anh, anh đối với em và Hân Hân thật sự tốt quá rồi."
"Hân Hân là con gái của tụi mình. Anh không tốt với em và con thì còn tốt với ai nữa?"
...
Nghe đến đây thì Tiêu Vũ Thiên như bị sét đánh trúng vậy. Cô đứng bất động tại chỗ, ngây ra như phỗng.
Chuyện gì đây?