Sự hi sinh của cô ngày càng nhiều, những thứ cô có ngày càng ít đi. Anh bận đến mức cả ngày không thấy bóng dáng, thậm chí còn không liên lạc gì với nhau. Ngay cả ngày kỷ niệm kết hôn và sinh nhật cô cũng phải trải qua một mình. Mùi vị chờ đợi, thất vọng kia tích tụ càng nhiều thì càng khiến cho con người ta tuyệt vọng và buồn thương.
Hôn nhân của họ đã thay đổi. Mỗi lần anh về nhà giống như ở khách sạn, còn cô thì chăm chỉ làm bảo mẫu suốt hai mươi bốn tiếng. Cô không cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm, nên cuối cùng mới chọn từ bỏ sau bao nhiêu lần thất vọng.
Đỉnh điểm khiến cô đề nghị ly hôn, là lần cô bị bệnh rất nặng. Cô gọi điện cầu xin anh về, nhưng anh nói rằng, phải đợi sau khi anh tham gia hoạt động trao giải xong.
Trong lúc cô cần anh nhất, anh lại không thể có mặt. Cuối cùng cô phải nhờ hàng xóm đưa tới bệnh viện.