Mã Hạo Đông lùi lại phía sau. Anh ta hít một hơi thật sâu, sau đó cương quyết nói: "Em chờ đó! Tiêu Vũ Thiên! Em cứ chờ đó! Một ngày nào đó, tôi sẽ biến viên kim cương này thành một chiếc nhẫn và khiến em cam tâm tình nguyện đeo nó trên tay."
Tiêu Vũ Thiên: "..."
Từ đôi mắt của anh ta, cô biết anh ta vô cùng nghiêm túc.
Những lời này khiến trái tim cô như con nai nhỏ chạy loạn. Tim cô đập thình thịch từng tiếng rõ ràng, đôi gò má cũng ửng đỏ.
Mã Hạo Đông nắm chặt hộp kim cương trong tay. Anh ta nhìn cô một lát rồi mới nói tiếp: "Được rồi. Tôi đói rồi, em đi nấu cơm đi."
Bản tính công tử nhà giàu khó ưa lại nổi lên rồi. Tiêu Vũ Thiên đứng dậy, nói với anh ta: "Tôi không phải bảo mẫu của anh. Bình thường, khi ở một mình thì anh ăn uống thế nào hả?"
"Ăn mì gói hoặc đặt người đưa cơm đến." Mã Hạo Đông thẳng thắn trả lời.