"Hôm nay không có lớp, không phải đến trường học. Tôi đợi em một lát nữa, em cứ làm việc của em đi."
Nhìn anh ta thế kia, sợ là tạm thời sẽ không đi. Tiêu Vũ Thiên không để ý đến nữa, bắt đầu chuyên tâm xử lí công việc của mình.
Hai người cứ im lặng như vậy, cũng coi như yên ổn không có chuyện gì xảy ra. Tiêu Vũ Thiên bận ngập đầu, hoàn toàn coi Mã Hạo Đông như không tồn tại.
Hồi lâu sau, Mã Hạo Đông chơi trò chơi đến phát chán. Anh ta nằm dài trên ghế sofa, dùng tạp chí che mặt lại rồi ngủ thiếp đi.
Sau đó Tiêu Vũ Thiên ra ngoài đi họp, trở lại vẫn tiếp tục bận cho tới khi hết giờ làm việc. Cô quên khuấy đi sự tồn tại của Mã Hạo Đông.
Mãi đến khi Quan Hạo tới tìm, cô mới đóng máy tính lại, cầm túi xách chuẩn bị rời đi cùng anh ta.
Nghe có tiếng nói, Mã Hạo Đông mới tỉnh lại. Anh ta từ ghế sofa ngồi dậy, Quan Hạo phát hiện đột nhiên có thêm một người trong phòng thì kinh ngạc hỏi: "Sao anh ta còn ở đây?"