Người này không thèm gọi cho cô một tiếng, trực tiếp chạy tới phòng làm việc tìm, thật sự quá hống hách.
Mã Hạo Đông dựa người vào ghế sofa, hai chân vắt tréo, thần thái nhàn nhã, lời nói mang ý tứ sâu xa: "Em còn thiếu tiền thuốc của tôi."
Ngụ ý của cậu ta chính là, tiền thuốc của cậu ta phải do cô thanh toán, nhưng cô lại chạy mất, cậu ta đến tìm cô không phải đúng rồi sao?
"Tôi thiếu anh bao nhiêu tiền, cứ nói thẳng, tôi sẽ lập tức trả lại cho anh!"
Tiêu Vũ Thiên nhìn chằm chằm gương mặt thiếu đòn này, tức giận nói.
"Tôi sẽ không nói cho em biết, tôi muốn em mãi mãi thiếu nợ tôi."
Tiêu Vũ Thiên lườm anh ta, mắng: "Có bệnh!"
Mã Hạo Đông đứng dậy, đi về phía cô, Tiêu Vũ Thiên thấy anh ta đến gần, theo bản năng muốn tránh khỏi.
Cô bị anh ta ép lùi về phía sau, cho đến khi ngã ngồi xuống chiếc ghế của mình: "Này! Đây là phòng làm việc của tôi, tôi cảnh cáo anh. Anh nên an phận một chút đi!"