Tiêu Vũ Thiên vừa đi ra ngoài bệnh viện vừa rút di động ra.
Cô muốn làm rõ xem rốt cuộc Mã Hạo Đông có xảy ra chuyện gì hay không, nên quyết định gọi điện cho anh ta.
Điện thoại kết nối nhưng chỉ có tiếng chuông reng chứ không có ai nghe máy.
Mãi cho tới lúc cô chuẩn bị tắt máy thì đầu bên kia mới truyền đến giọng nói lười biếng. "Alo... ai đó..."
Tiêu Vũ Thiên vừa nghe thấy giọng nói vẫn còn hơi ngái ngủ này liền biết chắc chắn đối phương còn đang ngủ, vừa mới tỉnh dậy.
"Mã Hạo Đông! Anh đang ở đâu?"
Mã Hạo Đông đột nhiên nhận được điện thoại của Tiêu Vũ Thiên gọi tới, nên lập tức bừng tỉnh, bật dậy nghe điện thoại: "Tôi đang ở nhà, sao vậy? Mới đấy đã nhớ tôi rồi sao?"
"Anh cút đi!"
Tiêu Vũ Thiên mắng một câu rồi tắt máy luôn.
Vẫn là cái giọng đáng ghét ấy, vẫn là cái ngữ điệu bất cần đời ấy!
Anh ta không sao, anh ta đang ở nhà, người xảy ra chuyện không phải anh ta.