Mã Hạo Đông uy hiếp một câu đã khiến Tiêu Vũ Thiên không dám nói thêm gì nữa. Cô đã từng tận mắt nhìn thấy Mã Hạo Đông đánh đám người Lý Đại Thành, nên biết bản lĩnh của anh ta lợi hại tới mức nào.
Tiêu Vũ Thiên không muốn Quan Hạo lại bị đánh, càng không muốn làm liên lụy tới đồng nghiệp của mình. Cho nên, Mã Hạo Đông bảo lên xe, cô đành ngoan ngoãn nghe lời.
"Quan Hạo, anh ấy là bạn tôi. Tôi đi trước đây, anh không cần lo lắng cho tôi đâu!"
Tiêu Vũ Thiên nói xong thì cửa xe đã đóng lại, Mã Hạo Đông khởi động rồi nhanh chóng lái xe đi.
Sau khi tiến vào đường lớn thì chiếc xe thể thao bắt đầu tăng tốc độ. Buổi tối, đường không đông, Mã Hạo Đông phóng nhanh như gió bão.
Tiêu Vũ Thiên không chịu nổi tốc độ nhanh như vậy, cảm giác đầu mình còn chưa lành hẳn cũng bị chấn động tới mức đau đớn nên quát lớn: "Mã Hạo Đông, anh có thể lái chậm lại không hả?"
Ôi, la lớn cũng làm xương sống mũi bị đau rồi.