"Ai da..." Mấy người đàn bà hét ầm lên.
"Úi... Đây là..." Tiêu Lan đang định quát tháo, nhưng vừa thấy là Tiêu Vũ Thiên thì chột dạ: "Thiên Thiên đã về rồi à. Sao không chào hỏi gì đã hất bàn như vậy?"
Tiêu Vũ Thiên lạnh mặt, chẳng nói lấy một lời. Tiêu Lan vội bảo bạn bè đi về trước rồi mới lên tiếng: "Thiên Thiên! Cháu làm vậy có phải hơi quá đáng không? Không nói gì đã hất bàn mạt chược của các cô là có ý gì?"
Tiêu Vũ Thiên quay lại nhìn bà ta: "Cô à, cô không nhìn ra cháu có ý gì à? Giờ nhà họ Tiêu đã rơi vào tình cảnh nào rồi mà cô còn thản nhiên gọi người đến nhà chơi mạt chược? Cô có thời gian chơi bài, sao không đến bệnh viện giúp cháu chăm sóc ba cháu đi?"
"Cô không thích mùi sát trùng ở bệnh viện, cháu cũng biết điều đó mà. Cô ở nhà là muốn trông nhà giúp cháu, không phải cô muốn chơi mạt chược mà là mấy chị em của cô đến đây. Cô cũng đâu có thể từ chối người ta."