Mã Hạo Đông cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô hơi nóng. Anh ta tỏ vẻ hư hỏng hỏi: "Chắc không phải cô lại bị bọn họ bỏ thuốc chứ?"
Tiêu Vũ Thiên không lên tiếng, nhưng đúng là cô bị người ta bỏ thuốc. Mà lần này tác dụng thuốc còn rất mạnh, bây giờ hình như đã bắt đầu rồi. Cơ thể của cô dính vào người anh ta, sau đó ôm lấy anh ta theo bản năng.
"Cô có muốn tôi đưa cô đi không?"
Tiêu Vũ Thiên cúi đầu, vẫn không nói thêm gì.
"Vậy rốt cuộc cô có cần tôi không?" Anh ta lại hỏi tiếp.
Tiêu Vũ Thiên chỉ có thể chấp nhận gật đầu. Hiện tại cô cần đàn ông, gặp lúc anh ta cũng đang ở đây. Cô nghĩ rằng trước đây cũng đã từng bị anh ta ăn rồi, bây giờ để anh ta được lợi thêm lần nữa cũng vậy thôi.
"Vậy cô cầu xin tôi đưa cô đi đi!" Anh ta nói rất kiêu ngạo.
"…"
Người đàn ông đáng chết này, sao anh ta lại lắm chuyện như thế chứ?