Lý Mộ Hào đau tới mức lăn lộn trên mặt đất, cuối cùng phải nhờ Danny đỡ dậy, mặt mày hai người xám xịt, cụp đuôi chạy ra khỏi khách sạn.
Kẻ cặn bã đã đi mất, ở đây chỉ còn lại Tiêu Vũ Thiên và người đàn ông mà cô không quen biết.
"Chào anh, vừa rồi thật sự rất cảm ơn anh." Tiêu Vũ Thiên chân thành nói lời cảm ơn.
Lúc này, Mã Hạo Đông lấy kính râm xuống, lộ ra một gương mặt với các đường nét sắc sảo. Sau khi nhìn thấy, Tiêu Vũ Thiên kinh ngạc trước vẻ đẹp này. Cô nghĩ thầm, cậu sinh viên này đúng là đẹp trai lại trẻ tuổi, thoạt nhìn chắc cũng bằng tuổi của em trai mình thôi.
"Cô chỉ cảm ơn thôi sao?" Không biết vì sao, tự nhiên Mã Hạo Đông lại muốn tán tỉnh cô.
"Vậy... nếu không tôi mời anh ăn cơm?"
Cách thức cảm ơn mà Tiêu Vũ Thiên có thể nghĩ đến cũng chỉ có ăn cơm.
"Hay là..." Mã Hạo Đông giống như suy tính, anh ta dừng một chút mới trả lời cô: "Hay là cô lấy thân báo đáp đi?"
Tiêu Vũ Thiên: "..."