Hoắc Tam Nghiên mở cửa ra, kéo theo hành lí đi đến trước mặt anh ta, lúc này Diệp Tầm mới không kêu gào nữa.
Hoắc Tam Nghiên vô cùng tủi thân, nhưng cô lại không dám nói gì cả, thậm chí ngay cả can đảm hét lại vào mặt anh ta cũng không có, vì sợ anh ta bị kích động.
Hoắc Tam Nghiên bị anh ta nhìn chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lẽo, lặng lẽ kéo vali xuống tầng.
Lúc cô sắp xuống tới nơi, Diệp Tầm vẫn đứng ở trên tầng, nhìn xuống cô từ trên cao.
Hoắc Tam Nghiên quay đầu lại nhìn anh ta, trong lòng nghĩ, nếu như anh ta đột nhiên thay đổi ý định và giữ cô ở lại thì tốt biết bao.
Nhưng anh ta không làm vậy!
Cuối cùng Diệp Tầm cũng chịu mở miệng, giống như thần chết đang tuyên bố, giọng nói lạnh lẽo mà trầm thấp.