Bóng dáng của Diệp Tầm tràn ngập đau thương, bên tay trái bị cắt đứt, ống tay áo trống trơn rũ xuống, hơi run rẩy.
Cảnh Hi cảm thấy ngực mình đau đớn vô cùng. Cô cũng rất muốn khóc, nhưng phải nén đau thương, đi về phía Diệp Tầm: "Nhị sư huynh! Anh vẫn ổn chứ?"
Cô nhẹ nhàng ngồi xổm xuống bên người anh ta, nhìn vào khuôn mặt đang cúi gằm xuống kia.
"Tránh ra! Tránh ra hết đi! Đi ra ngoài hết cho tôi!"
Diệp Tầm không nhìn cô, chỉ xua tay đuổi cô đi.
Cảnh Hi ngã ra đằng sau, ngồi trên mặt đất. Cô chống tay dậy, sau đó nói: "Nhị sư huynh! Đối mặt với hiện thực đi được không? Em biết, nhất định bây giờ anh rất khó chấp nhận được dáng vẻ hiện tại của mình! Anh đau đớn thế này, bọn em cũng rất buồn. Em mong anh đừng tự sa ngã, hãy tích cực lên một chút, được không?"
Diệp Tầm hoàn toàn không nghe lọt lỗ tai. Quanh người anh ta chỉ có ý nghĩ giết chóc và sự tàn độc, như ngầm bảo đừng ai dại dột đến gần: "Đi ra ngoài…"