"Cậu khách sáo với mình làm gì. Khi mình và Diệp Tầm xảy ra chuyện, cậu đã giúp đỡ bọn mình rất nhiều. Bây giờ, xem như mình trả ơn cậu." Hoắc Tam Nghiên vừa lái xe vừa cười nói: "Thật ra thì mình cũng mong cậu và Bạch Ngạn Xuyên có thể đến với nhau. Anh ấy sống thanh tâm quả dục như vậy bao nhiêu năm cũng đủ nhàm chán rồi. Mong rằng cậu có thể thay đổi cuộc sống của anh ấy."
"Tự nhiên mình thấy mất lòng tin vào bản thân quá. Mình không biết mình có thể làm anh ấy xiêu lòng không nữa." Nghĩ đến Bạch Ngạn Xuyên, Ninh Lạc Tiêu thở dài.
"Đương nhiên là có thể. Cậu nghe này. Khi theo đuổi đàn ông, cậu phải phát huy tinh thần lì lợm, không biết xấu hổ, vậy mới thành công được. Ban đầu, anh Diệp cũng không thích mình. Nhưng mình vẫn kiên nhẫn, bám lấy anh ấy không buông nên mới bắt được anh ấy đấy!"
Hoắc Tam Nghiên bắt đầu truyền đạt kinh nghiệm.
"Mình biết rồi."