Hoắc Tam Nghiên cảm thấy rất không thoải mái. Cô cũng có thể tưởng tượng ra được, bọn họ nhìn Diệp Tầm cõng cô thì kinh ngạc biết bao nhiêu. Xong đời rồi, thật là xấu hổ muốn chết.
Hoắc Tam Nghiên không xuống được, chỉ có thể nhắm mắt lại giả chết.
Thật vất vả mới trở lại doanh trại, đến cửa Diệp Tầm để cô xuống, cô nhân cơ hội thở mạnh một hơi, nhẹ nhàng xoa bụng mình, cả bụng cô đều bị bả vai cứng rắn của anh ta tì đến đau đớn.
Cô liếc anh ta bằng ánh mắt tràn đầy tức giận: "Anh đáng ghét quá!"
"Sao anh lại đáng ghét? Em nói rõ ràng cho anh nghe xem nào!"
Diệp Tầm nắm lấy cổ áo của cô, đưa cô về trong quân doanh, hơn nữa còn sắp xếp người canh phòng, không có mệnh lệnh của anh ta thì bất kỳ người nào cũng không cho phép vào đây quấy rầy.