"Vậy không có gì phải nói nữa! Diệp Tầm! Anh hại em bị thương ở đầu, hại em bị viêm dạ dày, hại em buồn lâu như vậy, hại em nhớ anh đến ăn ngủ không yên, lo lắng muốn chết. Hôm nay anh phải đền bù cho em đàng hoàng vào!"
"Tuân lệnh, bà xã đại nhân! Anh nhất định sẽ khiến em hài lòng!"
Trong đêm tối, nụ hôn nóng bỏng của anh ta lại càng thêm nồng nhiệt.
Hoắc Tam Nghiên cảm thấy mình như một chiếc thuyền nhẹ tênh bị chìm ngập trong đại dương đầy tình yêu thương sâu đậm.
Cô cam tâm tình nguyện trầm luân trong sự dịu dàng của anh, dù có chết chìm cũng nguyện ý.
Hai người dây dưa say đắm cả đêm, ngoài việc thỏa mãn tình yêu của đối phương thì cũng đã biểu đạt hết những hiểu lầm trong lòng.
Bọn họ lại hòa thuận như trước, nhưng tình cảm lại càng sâu nặng hơn, lại như vừa bước vào giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt vậy, mãi không rời xa.