Hoắc Tam Nghiên nghe anh ấy kêu đau thì chợt đau lòng, vội vàng nhả ra. Diệp Tầm cúi đầu nhìn dấu răng của cô trên bàn tay mình.
Rất tốt, chính là cảm giác đau này khiến anh ta xác nhận được, đây không phải là mơ.
Người phụ nữ của anh ta thật sự tới tìm anh ta rồi!
Bây giờ Hoắc Tam Nghiên vừa buồn vừa giận, không nhịn được mà mắng anh ta: "Diệp Tầm đáng chết! Anh không có lương tâm! Uổng công em chạy xa ngàn dặm đến đây tìm anh, anh lại không tin em! Thôi bỏ đi! Anh thả em ra, em lập tức đi về!"
Đợi cô mắng xong, Diệp Tầm mới nhoẻn miệng nhịn cười rồi nâng mặt cô lên, không nói lời nào mà cúi đầu hôn lên môi cô.
Anh ta cũng dùng lực rất mạnh để hôn cô.
Thậm chí là cắn.
Mãi cho đến khi môi cô bị cắn rách, mùi máu tanh tràn ngập trong khoang miệng thì anh ấy mới thả cô ra, nhìn chằm chằm cô.