"Anh... anh có cảm giác em có thể không khỏe lắm, cho nên mới đi qua xem thử."
Diệp Tầm thầm kêu lên một tiếng trong lòng. Tiêu đời anh ta rồi! Nếu như Hoắc Tam Nghiên cứ tra hỏi nữa, không phải anh ta sẽ bị lộ hết sao?
"Vậy làm sao anh có được chìa khóa nhà tôi?"
Hoắc Tam Nghiên đã khỏe lại nên năng lực suy nghĩ cũng khôi phục. Bây giờ cô muốn hỏi hết những điều còn băn khoăn trong lòng mình.
"A... anh... không phải anh có chìa khoá của nhà em là chuyện rất bình thường sao?" Diệp Tầm hơi chột dạ.
"Tốt nhất là anh nên thành thật khai báo cho tôi đi. Nếu như anh còn dám nói dối một câu nào nữa thì lập tức cút đi cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!"
Hoắc Tam Nghiên khoanh tay, tức giận nghiêng đầu qua một bên. Cô vừa nghe đã biết anh ta đang nói dối mình. Từ trước đến nay cô chưa từng đưa chìa khoá nhà cho anh ta.
"Được rồi, được rồi, anh nói, anh nói mà. Đó là Cảnh Hi đưa cho anh."