Hoắc Tam Nghiên kinh ngạc khi bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Diệp Tầm. Cô muốn hỏi xem sao anh ta lại xuất hiện ở đây, nhưng trong người không có chút sức lực nào, ngay cả sức để đẩy anh ta ra cũng không có.
"Em không sao chứ? Sao vậy?"
Diệp Tầm bế Hoắc Tam Nghiên trở về giường. Cô vừa nằm xuống lại giãy giụa ngồi dậy muốn nôn.
Diệp Tầm vội vàng cầm thùng rác đặt ở trước giường. Khi cô nôn mửa, anh ta còn không ngừng vỗ lưng giúp.
Hoắc Tam Nghiên nôn rất dữ dội, mà bây giờ chỉ còn nôn khan, bởi vì thứ có thể nôn cũng đã sớm nôn sạch rồi. Lúc này trông cô có vẻ yếu ớt lạ thường, quần áo trên người bị mồ hôi lạnh làm cho ướt sũng, tóc cũng ướt tới mức dính cả vào mặt.
Diệp Tầm gỡ tóc rối và vén ra sau đầu giúp Hoắc Tam Nghiên, còn áp mu bàn tay lên trên trán cô để thử xem. Thật may là cô không bị sốt.
"Anh tới đây làm gì..."
Hoắc Tam Nghiên không muốn anh ta nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, chỉ mong anh ta nhanh chóng rời đi!