"Được, được, được rồi, xuống ngay đây!"
Diệp Tầm lập tức xuống ngựa, sau đó giữ lấy Hoắc Tam Nghiên, ôm cô vào lòng.
Hoắc Tam Nghiên vẫn đang khóc. Diệp Tầm nhìn cô, rõ ràng là một cô gái hơn ba mươi tuổi rồi mà lại khóc như một đứa trẻ vậy. Anh ta không nhịn được mà kéo cô vào lòng mình.
Cô gái này chắc đang hoảng sợ lắm đây. Bây giờ cơ thể vẫn còn đang run rẩy, lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi, lạnh như băng vậy.
Diệp Tầm nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, để mặc cô khóc ướt cả vai mình.
Không lâu sau, Bạch Ngạn Xuyên và Ninh Lạc Tiêu quay trở lại, khi đến gần thì họ thấy hai người đang ôm nhau.
"Hơ… chuyện gì thế này? Sao cô lại khóc?" Bạch Ngạn Xuyên xuống ngựa, quan tâm hỏi han.
Hoắc Tam Nghiên nghe thấy giọng nói của hắn ta thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạch Ngạn Xuyên và Ninh Lạc Tiêu đã quay về. Hoắc Tam Nghiên nhận ra mình vẫn còn đang ở trong vòng tay Diệp Tầm, bèn lập tức đẩy anh ta ra, rời khỏi cái ôm của anh ta.