Cảnh Hi cũng dễ mềm lòng, bây giờ nghe lời khuyên của Hoắc Tam Nghiên thì lại cho bé Dâu bú sữa mẹ.
Cuối cùng đứa trẻ lại được bú sữa mẹ, không khóc nữa mà bú lấy bú để, chẳng mấy chốc đã no, im lặng nhắm mắt lại và ngoan ngoãn ngủ.
Cảnh Hi vỗ lưng con, để vậy một lát rồi mới đặt đứa trẻ vào giường của trẻ sơ sinh.
Lúc này mới thấy, nước mắt trên mặt bé Dâu vẫn còn chưa khô!
Nhìn dáng vẻ mềm mại xinh đẹp của đứa trẻ, trái tim Hoắc Tam Nghiên cũng mềm theo. Cô không nhịn được mà nghĩ, thật ra trẻ nhỏ cũng rất đáng yêu đấy chứ!
Nếu như cô cũng sinh một đứa thì trông nó sẽ như thế nào nhỉ?
Haiz, có lẽ cô và Diệp Tầm phải mau chóng có con mới được. Ít nhất như vậy, anh ta sẽ không dễ dàng đi tìm người đàn bà khác được nữa.
Thôi bỏ đi, bỏ đi, anh ta đã có người phụ nữ khác rồi còn đâu, ai thèm sinh con với anh ta!
Hoắc Tam Nghiên tự mâu thuẫn thêm một lúc rồi mới đi ra bên ngoài thăm những đứa trẻ khác cùng Cảnh Hi.