Hoắc Tam Nghiêm xách nửa vali hành lý rời đi, xuống đến lầu dưới thì trông thấy Diệp Tầm và Ninh Lạc Tiêu đang ăn cơm, đúng lúc Ninh Lạc Tiêu đang đút cho Diệp Tầm, Diệp Tầm há miệng ăn rất vui vẻ. Cô nhìn thấy cảnh tượng này, sao mà ngứa mắt đến vậy!
Hoắc Tam Nghiên thầm tức giận trong lòng, nhưng ngoài mặt lại không hề nói gì. Cô chỉ kéo vali xuống lầu, cố ý tạo ra tiếng động "lạch cạch" thật lớn.
Tiếng ồn quá lớn làm cho hai người kia cũng phải quay đầu nhìn. Hoắc Tam Nghiên chầm chậm bước tới, nói: "Hai người đang ăn cơm à!"
"Đúng vậy! Tổng Giám đốc Hoắc có muốn ăn chung không? Anh Diệp nhà tôi làm rất nhiều, đủ cho ba người ăn đó." Ninh Lạc Tiêu cười nói một cách tự nhiên.
Anh Diệp nhà tôi?
Đây chẳng phải là cách gọi mà cô thích nhất sao! Bây giờ đã bị Ninh Lạc Tiêu đoạt mất rồi!
Nhưng Hoắc Tam Nghiên còn nói được gì nữa, chẳng phải họ đã chia tay rồi à!