Cô ấy mở ra xem, bên trong đều là những món thanh đạm, còn có cháo nóng vẫn còn đang bốc hơi.
Chắc chắn là Cảnh Hi nấu cơm cho cô xong mới đi.
Cô đã hạ sốt rồi, uống thuốc, nghỉ ngơi xong thì tỉnh táo hơn nhiều. Vừa lúc đang đói nên những món ăn này rất hợp với khẩu vị của cô.
Cô ngồi xuống ăn mỗi món một ít nhưng càng ăn càng thấy giống với đồ ăn Diệp Tầm nấu.
Nhưng nghĩ lại thì thấy không hợp lý lắm. Diệp Tầm đâu có chìa khóa, chắc chắn anh ta không vào đây được.
Hơn nữa, nếu anh ta đã vào nhà, sao có thể không đánh thức cô dậy?
Sau khi cô ăn xong thì kết luận đây tuyệt đối không phải đồ ăn Diệp Tầm nấu, chắc chắn là Cảnh Hi nấu.
Buổi tối, khi Hoắc Tam Nghiên đi tắm, cô nhìn khuôn mình qua tấm gương. Vết thương trên trán cần ít nhất vài ngày mới hết, hiện tại cô không có mặt mũi nào để đi ra ngoài gặp người khác.
Haiz, thật quá mất mặt mà!
Diệp Tầm đáng chết! Chỉ nghĩ đến thôi là cô đã muốn đấm cho anh ta vài nhát.