Đúng là vô lý và cũng không có căn cứ bằng chứng gì, nhưng thật sự là Diệp Tầm cùng đường rồi mới đến tìm hắn ta.
Anh ta ngồi xuống ghế sofa kế bên, giọng đượm buồn: "Bạch Ngạn Xuyên, Tổng Giám đốc Bạch! Tôi biết lúc trước thái độ của tôi hơi quá đáng, tôi xin lỗi, mong anh đừng so đo tính toán những chuyện hiểu lầm trong quá khứ. Nếu anh biết tung tích của cô ấy thì xin hãy nói cho tôi biết. Tôi đã tìm khắp mọi nơi nhưng không thấy cô ấy đâu, tôi sắp phát điên rồi!"
Diệp Tầm nói xong thì vò đầu bứt tóc, đắm chìm trong đau đớn khổ sở.
Bạch Ngạn Xuyên thấy anh ta đau lòng đến vậy, bèn rót cho anh ta một ly rượu, đặt ở trước mặt anh ta.
"Cô ấy tránh né anh là có nguyên nhân, chắc chắn là anh đã làm cô ấy cảm thấy tổn thương, nếu không thì sẽ không trốn đi như vậy."
"Tôi biết..."
"Chi bằng cho nhau một khoảng thời gian để hai người cùng bình tĩnh trở lại."