Hoắc Tam Nghiên biết là Diệp Tầm lưu manh, nhưng không ngờ anh ta sẽ nhân lúc cô đang ngủ mà lẻn vào. Bây giờ bị anh ta đè chặt không thể động đậy được, Hoắc Tam Nghiên tức giận nói: "Không phải nói hôm nay chia phòng ra ngủ sao! Sao anh lại vào đây?"
"Bây giờ là mười hai giờ lẻ một phút. Ngày hôm qua đã hết rồi, bây giờ là ngày mới đó."
Ý của Diệp Tầm là, cô nói hôm qua chia giường chứ không có nói hôm nay.
"Anh đang bắt bẻ câu từ của tôi đấy hả!" Hoắc Tam Nghiên lên án anh ta.
"Bà xã… đừng giận nữa mà… Tầm Tầm bé nhỏ nhớ em rồi, em không muốn sờ sờ nó sao?"
Người đàn ông cố ý cọ vào người cô, Hoắc Tam Nghiên mắng một câu: "Diệp Tầm! Anh lăn ra chỗ khác ngay!"
"Muốn lăn thì cùng lăn!"
Kết quả là người nào đó lại thực hiện được ý xấu của mình. Hoắc Tam Nghiên khóc không ra nước mắt. Đến sáng, khi rời giường, cô ấy cảm thấy bản thân mình giống như vừa trải qua mười cực hình tàn khốc nhất thời Mãn Thanh, cả người đau muốn chết.