"Không sao, buổi tối không có người giúp việc, trong nhà chỉ còn có anh và em thôi."
Anh ta lại tiếp tục dán sát vào, nhưng trong lòng Hoắc Tam Nghiên chỉ cảm thấy chán ghét. Cô đẩy anh ta ra.
"Diệp Tầm! Rốt cuộc anh có biết tôn trọng người khác không hả? Tôi và anh ở bên nhau, trừ làm chuyện này ra thì không còn làm được cái gì khác à?"
Hoắc Tam Nghiên dựa vào cửa, chống hai tay lên, vì thở dốc mà ngực phập phồng lên xuống kịch liệt. Cô không biết, cảnh này đối với người đàn ông cũng là một sự cám dỗ.
Diệp Tầm cũng đang thở dốc. Anh ta nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ này của cô thì buồn bực vuốt tóc, nói: "Nhưng mà bây giờ anh chỉ muốn làm chuyện này với em."
"Không phải hôm qua vừa mới làm sao?"
"Đó là hôm qua. Hôm qua ăn cơm cũng đâu thể tính cho hôm nay được." Diệp Tầm lầm bầm một câu.