Diệp Tầm mở cửa xe, đi xuống, nói với tài xế vẫn đang đứng đơ ra ở bên kia: "Xin lỗi anh nhé, phiền anh nói với Tổng Giám đốc Bạch của anh là, tôi sẽ trả tiền sửa xe!"
Diệp Tầm nói xong còn đưa cho tài xế một tấm danh thiếp, sau đó anh ta mời Hoắc Tam Nghiên lên xe: "Đi nào, em yêu, anh đưa em đi."
"Sao anh lại tới đây? Không phải tôi đã nói là buổi tối không về nhà sao? Lát nữa tôi còn phải tham gia tiệc rượu nữa!"
Hoắc Tam Nghiên không lên xe ngay.
"Anh biết mà, cho nên anh đến đưa em đi. Em có lên xe không?"
"Tôi có thể ngồi chiếc xe khác không? Chiếc xe này của anh quá khoa trương!"
Hoắc Tam Nghiên đi tham gia tiệc rượu chứ đâu phải là đi diễn tập quân sự đâu.
"Em có thể thử xem, tối hôm nay trừ xe của anh ra, em sẽ không ngồi lên được chiếc xe khác đâu!"
Diệp Tầm quay đầu nhìn cô, trong mắt đầy sự tự tin và bá đạo. Giống như anh ta đang nói, cô chỉ có thể thuộc về mình anh ta, ngay cả xe cũng chỉ được ngồi xe của anh ta!