Diệp Tầm chỉ muốn làm như vậy để nói cho Hoắc Tam Nghiên biết:
"Xin lỗi, anh yêu em."
Hoắc Tam Nghiên nhìn người đàn ông đang đứng bên dưới, điên cuồng khua vẫy lá cờ, hành động của anh ta khiến rất nhiều người vây lại xem, thật sự không nhìn nổi nữa. Cô rất muốn biết, anh ta đường đường là một Tổng Tư lệnh bộ quốc phòng, chẳng lẽ không sợ mất mặt sao?
Anh ta không sợ gây chuyện, nhưng cô sợ. Hoắc Tam Nghiên bèn gọi điện thoại cho Diệp Tầm.
Diệp Tầm đứng bên dưới, cuối cùng cũng đợi được điện thoại của Hoắc Tam Nghiên. Anh ta lập tức vui vẻ bắt máy: "Alo? Bà xã à?"
"Diệp Tầm anh khá lắm! Tôi xin anh đừng làm mấy chuyện kỳ lạ quái gở này nữa! Đừng có cản trở tôi làm việc. Tôi ra lệnh cho anh, nhanh chóng dọn dẹp hết đồ lại rồi đi đi! Cho anh hai mươi phút, đừng để tôi nhìn thấy đống cà chua lần nào nữa!"
Hoắc Tam Nghiên ra lệnh xong thì tắt máy.