Sau đó, Diệp Tầm vô cùng rảnh rỗi chỉ có thể nằm trên giường chơi game thôi. Lúc trước còn có Hoắc Tam Nghiên có thể chơi game với anh ta, những ngày tháng hai người ở bên nhau cũng có thể coi là vui vẻ.
Nhưng hiện tại, chỉ còn một mình anh ta chơi, thật sự buồn chán muốn chết.
Hoắc Tam Nghiên bận rộn mãi đến tận buổi tối. Đến lúc mọi người trong công ty đều tan ca hết rồi, cô mới được thả lỏng.
Hoắc Tam Nghiên tắt máy tính, chuẩn bị tan làm. Lúc này cô mới nhận ra, cô vẫn luôn ở trong nhà mình.
Hoắc Tam Nghiên phát hiện ra người đàn ông đang nhàm chán nằm đằng kia, lúc này mới nhớ ra lí do chính mà hôm nay mình ở nhà.
"Xin lỗi anh nhé, Diệp Tầm. Tôi quên mất anh rồi. Anh sao rồi? Bây giờ đã cảm thấy đỡ hơn chưa?"
Hoắc Tam Nghiên đi đến bên cạnh Diệp Tầm, vô cùng áy náy hỏi thăm.
"Nghiên Nghiên… Trong lòng em, giữa anh và công việc thì bên nào quan trọng hơn?"