"Không được, bây giờ phải đi bệnh viện! Dậy đi, Diệp Tầm! Tôi đưa anh đi bệnh viện!"
Hoắc Tam Nghiên cho rằng có bệnh thì không thể kéo dài, hơn nữa anh ta sốt cao như vậy, nhất định phải đến bệnh viện. Dứt lời cô liền đến kéo anh ta dậy.
Nhưng Diệp Tầm từ chối đến bệnh viện, ngược lại anh ta giữ chặt tay cô và nói: "Nghiên Nghiên, anh không cần đi viện đâu, ở nhà nghỉ ngơi một lát là khỏe mà. Chỉ cần em có thể ở bên cạnh anh, nhất định anh sẽ khỏi nhanh thôi."
Nể mặt anh ta đang ốm, Hoắc Tam Nghiên chỉ có thể đồng ý ở nhà chăm sóc anh ta: "Được rồi, tôi ở nhà với anh vậy, bây giờ anh mau nằm nghỉ đi, tôi tìm thuốc hạ sốt cho anh uống."
Thật ra anh ta không ốm, cũng không cần thuốc hạ sốt, nhưng nếu nói là không cần uống thuốc thì không phải sẽ bị lộ à?
Cho nên khi Hoắc Tam Nghiên tìm thuốc hạ sốt mang đến, Diệp Tầm chỉ đành nuốt nước mắt uống vào.