Hứa Hi Ngôn sợ rằng anh sẽ từ chối phổ nhạc nên cất lời khuyên nhủ: "Anh cứ thử xem, nếu như viết lời gặp phải khó khăn, đến lúc đó tôi sẽ thử nghĩ lời giúp anh, dù sao thì tôi cũng tốt nghiệp khoa tiếng Trung cơ mà, mấy cái chữ nghĩa này tôi khá giỏi ấy, ha ha."
Nếu như Hứa Hi Ngôn thật sự giúp được anh thì còn gì bằng, Hoắc Vân Thâm vui vẻ đáp: "Được thôi, tôi thử xem sao."
Chiếc xe chạy về khu căn hộ Thịnh Thế Ngự Cảnh, Hứa Hi Ngôn để Hoắc Vân Thâm ngồi nghỉ ngơi uống trà trong phòng khách, còn cô thì phụ trách làm bữa tối.
Trong lúc Hứa Hi Ngôn đang bận rộn, Hoắc Vân Thâm nhận được điện thoại của Hoắc Tam Nghiên, nói sắp đến tìm anh.
"Chị đừng tới, em không có ở nhà."
Hoắc Vân Thâm kịp thời dập tắt mọi suy nghĩ của cô ấy.
Tiếc rằng Hoắc Tam Nghiên không phải là người dễ đối phó, cô cười hi hi nói: "Em trai à, em đừng có lừa chị nữa, chị đã hỏi Dịch Tiêu, anh ta nói em đã về tới chung cư rồi. Đợi chị đi nhá, chị tới tiền đây."
"..."