Hoắc Vân Thâm hôn cho đã nghiền, hôn đến quên trời quên đất. Cô gái ở trong lòng anh đã biến từ phản kháng thành đầu hàng, nhưng anh lại không tiến hành bước kế tiếp.
Bởi vì anh nghĩ đến trong bụng cô còn đang mang thai đứa con của bọn họ.
Sau đó, anh giúp cô tắm rửa, cũng coi như là hai người cùng tắm. Xong xuôi, chân Cảnh Hi đã mềm nhũn đến đứng không vững. Anh mau chóng thay quần áo giúp cô, sấy tóc, sau đó đặt cô lên giường trong phòng ngủ.
Cảnh Hi để ý thấy, phòng ngủ ở đây cũng không khác gì lắm với căn phòng màu vàng ở Long Quốc, là cái nôi tình yêu của bệ hạ và vương hậu trước kia.
Cô không thể ở chỗ này!
Cảnh Hi nhớ ra, nhưng cô lại bị Hoắc Vân Thâm đè lại: "Nằm yên! Nếu em dám lộn xộn, anh sẽ muốn em ngay lập tức!"
"..." Cảnh Hi sợ đến rụt cổ, ngoan ngoãn không dám giãy giụa nữa.
Hoắc Vân Thâm nhìn cô một hồi, sau đó rời khỏi phòng ngủ.