Hoắc Vân Thâm quay người lại, đi về phía cô, cuối cùng ép cô vào cửa, hỏi một cách nghiêm túc: "Hay là, anh không xứng được em đan áo cho?"
Khoảng cách quá gần, cảm giác bị áp bức quá mạnh mẽ làm Cảnh Hi bối rối đến phát hoảng: "Không không không, không phải, tôi..."
"Vậy thì đan cho anh một chiếc áo, áo len hay áo lót đều được." Hoắc Vân Thâm rất dễ tính.
"Vâng, được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Cảnh Hi mong quốc vương có thể đứng xa ra một chút, đừng có đứng gần như thế nữa. Anh đứng gần làm cô cảm thấy hơi khó thở.
Nhưng người đàn ông này lại không hề có ý định sẽ buông tha cho cô. Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô và hỏi: "Cảnh Tiểu Hi, hình như hôm nay em đã quên cạo râu cho anh."
"..."
Nhắc đến cạo râu thì Cảnh Hi lại căng thẳng: "Xin lỗi bệ hạ, bây giờ tôi cạo cho ngài nhé?"
"Ừ."
Người đàn ông này buông cô ra, đi ra khỏi phòng trước. Cảnh Hi không thể không miễn cưỡng đuổi theo.