Hoắc Vân Thâm hơi cúi người, vươn tay đến chỗ vạt áo cô, trong lòng hơi do dự. Bây giờ anh có thân phận là quốc vương, nửa đêm nửa hôm lại lén lén lút lút vén áo nhìn trộm cơ thể của một người phụ nữ. Cách làm này thật sự không được thỏa đáng và rất thất lễ. Nếu để cho người khác phát hiện, chắc hẳn anh sẽ bị xem như lưu manh.
Nhưng bất kể thế nào, Hoắc Vân Thâm vẫn quyết tâm, liều chết vén áo của cô ra. Anh nhắm mắt lại, thở ra một hơi rồi vén lên.
Thật may là người phụ nữ này không tỉnh dậy. Anh lấy hết can đảm để mở mắt ra, nhìn về phía làn da trắng mịn của cô. Ánh mắt chậm rãi di chuyển lên trên, cuối cùng nhìn tới bên hông của cô.
Nơi đó... thật sự có một vết đen. Anh chăm chú nhìn kỹ một lúc. Đó không phải là hình xăm đám mây mà Cảnh Hi năm đó đã xăm vì anh sao?
A…
Sau khi Hoắc Vân Thâm nhìn thấy hình xăm quen thuộc thì cảm giác như đầu muốn nổ tung.
Là Cảnh Hi!
Đúng là Cảnh Hi!
Thật sự là Cảnh Hi của anh rồi!