"A! Bệ hạ!"
Cảnh Hi hoảng hốt hét lên, lùi về phía sau theo bản năng.
Hoắc Vân Thâm dùng ánh mắt không ngừng quan sát và dò xét cô, đánh giá lại cô một lần nữa.
Bề ngoài hình như không có gì, cảm giác cũng không có, nhưng bây giờ ngay cả tài nấu nướng và mùi vị đều giống nhau, giải thích thế nào đây?
"Sao cô lại biết làm mì thịt hầm? Học của ai?"
Hoắc Vân Thâm đã đứng lên, nắm lấy tay cô, nghiêm túc hỏi.
"Tôi… tôi… tôi... Tôi tự học."
Bị ánh mắt lạnh lẽo giống như đao kiếm của quốc vương nhìn chằm chằm vào mình, Cảnh Hi cảm thấy sởn gai ốc, lông trên người đều dựng đứng hết cả lên.
Chẳng lẽ mì thịt hầm mà cô làm đã phạm vào cấm kỵ gì đó của nhà họ?
Không xui xẻo đến vậy chứ?
"Bệ hạ, có thể buông tay ra không? Tay tôi sắp gãy rồi." Cảnh Hi dùng ánh mắt như cầu xin nói.
Hoắc Vân Thâm ý thức được mình đang nắm tay cô, lại còn bất giác tăng thêm lực. Như vậy rất là thất lễ nên anh vội vàng buông cô ra.