Cảnh Hi buồn rầu, vừa đi theo bước chân anh, vừa lải nhải.
Hoắc Vân Thâm thật không ngờ cô lại lắm chuyện như vậy. Anh lập tức dừng bước, xoay người lại.
Cảnh Hi cắm cúi vừa đi vừa nói một mình, thành ra không chú ý, đầu va vào ngực anh. Cô "A" một tiếng, cả người bị bật trở lại.
Phát hiện vừa rồi mình đã hấp tấp va phải anh, Cảnh Hi càng khó chịu hơn: "Thật xin lỗi thật xin lỗi. Vừa rồi tôi không chú ý, không phải tôi cố ý đâu. Tôi..."
Hoắc Vân Thâm cũng không biết tại sao mà anh không thể nổi giận với Kim Tiểu Hi. Cô lắm chuyện, hấp tấp, khiến cho anh cảm thấy, cô gái này cũng rất thú vị.
"Chuẩn bị cơm xong chưa?"
Hoắc Vân Thâm đột nhiên hỏi một câu.
"Hả?"
Cảnh Hi bị câu nói bất ngờ của anh làm cho đứng người, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Ngài ấy không trách cứ mình nữa sao?
Sao lại còn hỏi cơm chuẩn bị xong chưa? Chẳng lẽ là muốn ăn cơm?
Nhưng, giờ này không phải giờ cơm.