"Mẹ, Long Khiếu nói nếu rảnh sẽ đến thăm mẹ."
"Được, mẹ chờ, mẹ chờ nó quay về."
Tô Uyển Cẩm lau khô nước mắt, đón bọn họ vào trong.
Quay lại ngôi nhà của anh và Cảnh Hi, tâm trạng Hoắc Vân Thâm buồn vui lẫn lộn, nếu như Cảnh Hi cũng có thể quay lại, thì gia đình bọn họ đã có thể đoàn tụ rồi.
Giờ phút này, Cảnh Hi và vệ sĩ, người giúp việc đều đang chờ ở bên ngoài.
Nhìn thấy cảnh đẹp trong vườn, Cảnh Hi đi về phía vườn hoa, cô không nhịn được mà muốn đi tham quan.
Khung cảnh ở mỗi một nơi đều rất đẹp, Cảnh Hi nhìn cảnh đẹp ở đây thấy thật thoải mái, quen thuộc.
Đứng ở nơi đây, không hiểu sao trong lòng cô lại dâng lên cảm giác thoáng đau xót, không thể giải thích được.
Cô thoáng nhìn qua nơi bóng râm, một hình ảnh nào đó chợt lóe lên trong đầu, dường như cô nhìn thấy một quả cầu tuyết trắng đang lăn từ chỗ bóng râm ra.
Cô đi vào khu vui chơi trong vườn hoa, sờ lên cầu trượt, âm thanh vui đùa của trẻ con vang lên bên tai.